Câu chuyện khởi nghiệp

Câu chuyện khởi nghiệp của một cựu sinh viên Ngoại thương đăng tải trong FTU Confession về hành trình bỏ việc, tự đi làm thuê cho chính mình đã và đang trở thành làn sóng thu hút nhiều sự quan tâm của các bạn trẻ. Một câu chuyện rất đời, rất mặn, rất chất và găm đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ.


Câu chuyện khởi nghiệp của một cựu sinh viên Ngoại thương đăng tải trong FTU Confession về hành trình bỏ việc, tự đi làm thuê cho chính mình đã và đang trở thành làn sóng thu hút nhiều sự quan tâm của các bạn trẻ. Một câu chuyện rất đời, rất mặn, rất chất và găm đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ.

“Tôi học FTU2. Giờ tôi tự làm cho chính mình (self-employed). Tôi không startup, startup lớn lao quá, tôi chưa có cái tầm vóc ấy. Tôi chỉ kinh doanh nhỏ lẻ thôi. 
Ngày xưa từng đi làm thuê cho người khác, cũng làm truyền thông, cũng được chủ doanh nghiệp ngồi hỏi tư vấn truyền thông các kiểu. Mà chuyện đó đã cũ rồi. Đến lúc, mệt. Tôi bỏ.

Đi ra tự buôn bán. Tự kinh doanh. Chắc mẩm là đời nó sẽ lên hương lắm. Từ làm thuê, tôi đã lên được làm chủ. Theo xu hướng. Oai phết. Kể ra thì không có vốn, nhưng không sao, tới đâu hay tới đó.
Thế là biết mùi.

Trước khi đi buôn bán, có một anh đi trước, khuyên là: “Em làm chắc chắn là được. Vấn đề em có dám vứt cái tôi đi không? Em có đủ mặt dày không?”
Chao ôi, có đủ mặt dày không?

Không có vốn. May mà có người quen, được lấy hàng trước trả tiền sau. Lúc lấy hàng, mới kinh doanh, không nắm chắc giá cả, bán hơi bị hớ, chị chủ nguồn hàng nói: “Thôi chị giảm cho mày. Tao bán nhiều, tao giảm không sao. Mày có mấy đơn hàng đâu”.
Nhưng cái chữ có – mấy – đơn – hàng – đâu nó mô tả đúng cái tình cảnh của mình. Cái đó mới là đắng cay.

Ngày xưa thì hết váy lại đến giày cao gót, đi bộ 200m là đã than lở trời lở đất. Giờ thì chỉ quần jean áo thun dép bệt, Sài Gòn có bốn hướng Bình Thạnh Bình Tân Bình Chánh Gò Vấp thì 1 ngày chạy hết cả bốn.

Ngày xưa thích câng mặt lên bình phẩm “quảng cáo này dở”, “chiến dịch này không hay”... Giờ thì đến 1/10 cái chiến dịch đó mình cũng không làm được. Tiền đâu mà làm? Hệ thống đâu mà làm? Chạy quảng cáo facebook ngày xưa cả trăm ngàn thấy quá ít, phải xài vài triệu mới biết hiệu quả đến đâu. Giờ facebook “cắn” 3 chục nghìn thôi mà không ra đơn hàng nhìn cũng thấy đứt mấy khúc ruột.

Ngày xưa bước vào công ty nhà người ta thì bình phẩm, phê phán cái này xấu quá, cái kia tệ quá? Giờ thì căng mặt ra cười nghe người ta góp ý, em không được, cái này không hay, cái kia không tốt. Người ta góp ý là muốn tốt cho mình, quá cám ơn. Mà còn làm? Sửa một cái là bay một cục tiền.

Rồi thời gian không đủ. Rồi nhân sự không dám thuê
Rồi đơn hàng, không có thì nhấp nhổm như ngồi chảo lửa. Khách vừa inbox là tôi như được lôi từ địa ngục lên thiên đường, vội vã nhào vào chat ngay.

Ngày xưa làm truyền thông đấy. Cũng ghê gớm đấy. Thế mà bây giờ còn không tự truyền thông nổi cho thương hiệu của mình. Như cái tát vào mặt. 
Rồi cái tôi tan nát.

Cái tôi tan nát qua mấy lần chửi, nghe góp ý, bị mắng, rồi khách hỏi, hàng em đâu, sao ko đến. 
Cái tôi tan nát qua một tỉ chuyện ko như ý mình. Hôm nay muốn chạy quảng cáo thì thẻ visa bị cấm. Hôm nay muốn viết xong bài thì đủ thứ xảy ra.
Rồi cái tôi tan nát qua những lần thiếu tiền.

Hồi làm thuê chẳng thấy tiền quan trọng vì ngày hôm đó có vểnh râu lướt facebook vẫn có lương chạy vào tài khoản. Còn giờ đứa nào dám nói tiền không quan trọng ra đây dùm cái, tát vào mặt tôi một phát xem thử đây là thực hay là mơ?

Tiền không quan trọng bởi vì nó quá quan trọng. Một ngày thức dậy là một ngày tự hỏi: Kiếm tiền như thế nào? Đơn hàng ở đâu? Phải làm gì để tăng Sale? Rồi làm gì, làm gì nữa?
Rồi khi thấy bạn bè chụp ảnh check in quán ăn nhà hàng, lại thấy lòng lắng lại. Ganh tỵ có. So sánh có. 
Nhìn lại mình, ngồi ở giữa 1 đống ngổn ngang, với 1 cái thương hiệu ko ai biết tới, 1 số tiền nợ nguồn hàng, dự định tương lai xoắn xuýt với hiện tại, học hành, tốt nghiệp, công việc tạm thời, và đủ thứ khác. Lắm lúc muốn bật khóc ngay giữa dòng chảy ấy.

Giờ đã hiểu thế nào là sự cô đơn. Đó là cảm giác không có ai hiểu mình. Cái cô đơn của tự làm chủ nó kỳ lạ lắm, nó buồn là thế, nó hoang mang là thế, mà sao biết một lần rồi là không dứt ra được… Tại sao thế nhỉ?

Và ước mơ. Ước mơ vẫn còn nguyên đó. Và tầm nhìn. Nhìn là vài tháng nữa, một năm nữa mình muốn gì. Chỉ cần có bản lĩnh, còn ước mơ, vẫn tin tưởng và kiên trì. Chắc chắn một ngày nào đó mình sẽ làm được.

Chỉ có vài lời gửi đến các bạn sinh viên. Các bạn thích sao cũng được, làm thuê thì sướng cái là an toàn an tâm. Tự làm chủ thì bạn thấy hành trình của mình rồi đó, từ phấn khích đến sợ hãi đến tơi bời đều có cả. Chỉ được tự do, nhưng tự chịu trách nhiệm cho tất cả. Ôi cái tự do giá phải trả sao mà đắt thế. Nhưng mặc kệ tất cả, vẫn thích và vẫn yêu. Kể từ khi làm chủ, thấy mình rất thường, rất gần, và rất đời. Chẳng có gì cao sang, chẳng có gì quý phái. Chỉ như bà bán rau ngoài chợ thôi. Mỗi ngày còn sống và chiến đấu là một ngày vui. Hôm nay thất bại thì có sao cơ chứ, thất bại đâu phải gặp lần đầu, đã thất bại đến nỗi chán luôn rồi.

Khi làm chủ, tôi thấy mình sống từng ngày thật ý nghĩa, thật mặn, thật chất. Không còn những ngày chỉ trông đồng hồ đến 6h tối để bay ra khỏi công ty, không còn những ngày sáng thức dậy thấy đồng hồ chỉ 8h là chán nản, chẳng muốn thay đồ đi làm. Mỗi sáng lại 1 câu hỏi: Hôm nay làm gì để tăng Sale đây? 
Ừ, thế thì cứ tiếp tục thôi. Đường thì còn dài lắm, dài mênh mông. Nhưng cứ đi thì chắc cũng phải tới, nhỉ! "
 

Nguồn: FTU Confession

Tin liên quan

0795.151615